Thứ nhất, rừng tự nhiên đạt độ che phủ cao đều thuộc quản lý của các Ban Quản lý bảo vệ rừng. Trong khi đó diện tích rừng tự nhiên do các xã quản lý rất ít, lại nằm ở những nơi xa xôi. Chủ yếu là rừng nghèo, cây bụi rậm tái sinh nên bà con nhận quản lý bảo vệ không thể kết hợp làm mô hình kinh tế dưới tán rừng sinh lợi nhuận.
Thứ hai, kinh phí hỗ trợ bảo vệ rừng ở mức 400.000 đồng/ha/năm là rất thấp, trong khi khoảng cách từ nhà dân đến khu rừng nhận khoán, bảo vệ hàng chục km nên người dân không nhận bảo vệ rừng.
Thứ ba, do phong tục tập quán sản xuất của bà con địa phương chưa quen với việc quản lý bảo vệ rừng tự nhiên, kết hợp với làm kinh tế dưới tán rừng nên họ không mặn mà nhận giao khoán bảo vệ rừng.
Vì thế để thực hiện được chính sách này, cần có mức hỗ trợ tương xứng để người dân có trách nhiệm và sống được từ rừng là mong muốn chung của đồng bào các địa phương miền núi khó khăn hiện nay. Ngoài ra, việc có thêm các chính sách hỗ trợ sinh kế kịp thời, hiệu quả cũng sẽ là những giải pháp quan trọng để người dân an tâm bảo vệ, chăm sóc rừng. Bên cạnh đó, các cấp ngành cần hỗ trợ triển khai những mô hình kinh tế phù hợp dưới tán rừng mang lại hiệu quả để bà con học tập, làm theo.